
Nom du blog :
thphusi
Description du blog :
tonthatphusi
Catégorie :
Blog Poésie
Date de création :
21.03.2012
Dernière mise à jour :
09.09.2018
Accueil
Gérer mon blog
Créer un blog
Livre d'or thphusi
Contactez-moi !
Faites passer mon Blog !
· SOLEIL COUCHANT - José-Maria de HEREDIA - TRANG 241
· LES FEUILLES MORTES - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 87
· GIỚI THIỆU NƯỚC PHÁP
· LA PETITE MARCHANDE DE FLEURS - François Coppée - 302
· THÁNG BẢY MƯA NGÂU - THƠ KIM-THÀNH-TRANG 202
· SUY NGHĨ VỀ BÀI VIẾT : TƯ SẢN BA TÀU TỰ SỰ - HOÀNG TUẤN
· Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ - KS Nguyễn Văn Phảy
· DOUCE FRANCE - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 96
· 60 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG PHAN CHU TRINH ĐN- TRANG 168
· CHANSON D' AUTOMNE * BÀI HÁT MÙA THU * TRANG 250
· Demain, dès l'aube -Victor Hugo-T.T. PHÚ SĨ - TRANG 90
· QUAND VOUS SEREZ BIEN VIEILLE ... TÔN THẤT PHÚ SĨ - 174
· CLAIR DE LUNE - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 115
· TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 12 - CD TIẾNG CHIỀU
· Trần Văn Sơn - Giới thiệu Tôn Thất Phú Sĩ
nature news roman fleur image blog moi centerblog coeur article amour
Derniers commentaires Recherche
*
HARMONIE DU SOIR
*
Voici venir les temps où vibrant sur sa tige
Chaque fleur s'évapore ainsi qu'un encensoir ;
Les sons et les parfums tournent dans l'air du soir ;
Valse mélancolique et langoureux vertige !
Chaque fleur s'évapore ainsi qu'un encensoir ;
Le violon frémit comme un coeur qu'on afflige ;
Valse mélancolique et langoureux vertige !
Le ciel est triste et beau comme un grand reposoir.
*
Le violon frémit comme un coeur qu'on afflige,
Un coeur tendre, qui hait le néant vaste et noir !
Le ciel est triste et beau comme un grand reposoir ;
Le soleil s'est noyé dans son sang qui se fige.
*
Un coeur tendre, qui hait le néant vaste et noir,
Du passé lumineux recueille tout vestige !
Le soleil s'est noyé dans son sang qui se fige...
Ton souvenir en moi luit comme un ostensoir !
Charles BAUDELAIRE (1821-1867)

MÀU HOÀNG HÔN
Hoa rung rinh mộng lòng về nghi ngút
Thời gian trôi như làn khói hương trầm
Mùi cây cỏ theo nắng chiều liệm tắt
Nghe nỗi buồn hoang dại thuở sơ sinh
Mỗi bông hoa sáng ngời màu huyền ảo
Tiếng vĩ cầm rào rạt trái tim côi
Và từ đấy lòng ta luôn bốc khói
Nâng bầu trời đặt giữa mảnh hồn tôi
Tiếng vĩ cầm võ vàng trong tâm tưởng
Nỗi niềm riêng ôm quảng trống vô biên
Trời ảm đạm nhưng lòng ta ngập nắng
Vầng thái dương chìm xuống đáy khe vàng
Hởi trái tim xin đừng như gỗ đá
Ánh sáng lung linh thần tượng giữa vô cùng
Mặt trời chết trong máu người mộng ảo
Ta nhớ em lộng lẩy bóng hào quang
tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
Bài thơ phỏng dịch số 32